Khi nào thì được nhận lại và nhận cái gì?

Tại sao không trao đi yêu thương khi còn có thể thay vì hoài nghi những tình cảm chúng ta dành cho nhau?

Tôi nhớ, khi bắt đầu bước chân vào đại học, tôi và đứa bạn thân cấp 3 nói với nhau rằng chỉ có tình bạn những ngày phổ thân trung học mới là thật lòng không toan tính. Lên đại học ấy à, mỗi người mỗi tỉnh thành khác nhau chả biết đâu mà lần. Và rồi, khi sắp kết thúc những ngày tháng đại học tôi và một người bạn thân thiết đại học khác lại kề vai nói rằng sau này ra trường đi làm, chắc cũng chỉ chơi bời xã giao, chứ lúc đấy ai cũng làm vì tiền, vì mình mà thôi.

Thế đấy, khi sự việc chưa đến, chúng ta vội sắp xếp cho nó một kết thúc bằng sự hoài nghi của chính mình!

Mà thực tế thì sao? Ở một thời điểm nào đó trong chặng đường mình đi, bên tôi đều có những người bạn thân thiết, chia sẻ mọi điều những buồn vui, cùng khóc, cùng cười…

Tôi và bạn, cách hành xử của chúng ta với tình bạn, tình yêu, tình đồng nghiệp…  dường như giống nhau cả thôi. Bởi chúng ta cứ mãi do dự, mãi hoài nghi tình cảm dành cho nhau trong bất kì mối quan hệ nào. Đôi khi chúng ta suy tính rằng cho đi rồi sẽ nhận được gì, chúng ta sợ bị lừa dối, sợ bị kẻ khác lợi dụng… vân vân và vân vân. 

Chúng ta sợ trao đi niềm tin, sợ những mất mát,  sợ phải thất vọng…

Cũng vì lẽ đó, chúng ta chỉ dám chơi xã giao, có bao giờ có dốc ruột dốc gan, thân ư, có mà thân ai người đấy lo… Bạn thấy không, chưa kịp cho đi bất cứ điều gì, người ta đã bận rộn tính toán biết bao nhiêu thứ, thời gian đâu để mà yêu thương.

Rồi bất chợt một ngày, người ta lại khao khát cái gọi là tình bạn thiêng liêng, tình yêu hết mình… giống một ai đó ngoài kia.

Làm sao mà có được khi ngay bản thân bạn hời hợt, chẳng bao giờ hết lòng bởi những mất mát, thiệt hơn. Vậy nên bạn ạ, đừng đòi hỏi thế giới phải cho bạn những tình cảm trân quý, đừng thắc mắc vì sao bên cạnh mình không có những tình bạn, tình yêu “để đời”. Mọi gốc rễ của vấn đề đều được ươm mầm từ cách hành xử của bạn. Cứ  thật lòng trao đi yêu thương khi còn có cơ hội, với gia đình với đứa bạn cùng bàn hay cô người yêu hay dỗi hờn.

Hãy cứ tin rằng cho đi là để nhận lấy, nhận lấy được sự thanh thản của lòng mình, nhận lấy những niềm vui vô hình mà đôi bàn tay kia chẳng thể chạm vào!

… Đến một ngày, yêu thương sẽ trả về cho bạn nhiều điều bất ngờ, tươi đẹp trong cuộc sống này!